Cuộc sống luôn dạy chúng ta những bài học sâu sắc từ những điều nhỏ bé. Đôi khi, đó là lời nhắc tưởng chừng phiền phức của cha mẹ; đôi khi lại là sự tử tế giản dị từ một người xa lạ. Tuyển tập bộ truyện ngắn này sẽ mang đến cho bạn những mẩu chuyện ngắn gọn, chân thực và cảm động, giúp ta thêm yêu thương, trân trọng và biết ơn.
CHỦ ĐỀ: GIA ĐÌNH MẾN THƯƠNG
Câu chuyện 1: Chiếc áo mưa
Minh học lớp 10, từ nhỏ vốn tính bướng bỉnh và có phần tự tin thái quá. Cậu tin rằng bản thân đã đủ lớn để tự lo cho mình, không cần cha mẹ phải nhắc nhở từng chút. Mỗi buổi sáng, trước khi đi học, mẹ thường chuẩn bị cho Minh một chiếc áo mưa gấp gọn trong cặp. “Con mang theo đi, lỡ trời mưa bất chợt thì có mà dùng,” mẹ luôn dặn. Minh thì thở dài, lắc đầu:
— Con trai lớn rồi, trời mưa thì trú, cần gì mang áo mưa cho nặng cặp.
Mẹ vẫn kiên nhẫn:
— Ở thành phố này, mưa đến nhanh lắm, chẳng ai đoán trước được đâu.
Nhưng Minh thường bỏ ngoài tai, nhiều lần còn để chiếc áo mưa lại trên bàn, bỏ đi thẳng. Trong đầu cậu, những lời nhắc nhở ấy giống như một bản nhạc cũ lặp đi lặp lại, khiến cậu khó chịu hơn là cảm thấy an toàn.
Một buổi sáng đầu tháng Sáu, trời trong xanh, nắng rực rỡ. Minh vội đi học mà chẳng mang áo mưa. Trong lòng, cậu nghĩ thầm: “Đấy, ngày nào mẹ cũng lo xa, xem hôm nay trời đẹp thế này, làm gì có mưa.” Buổi học trôi qua trong tiếng cười nói cùng bạn bè. Minh cùng đám bạn rủ nhau ở lại thêm để chơi bóng đá trong sân trường.
Khoảng ba giờ chiều, bầu trời bất ngờ đổi màu. Những đám mây đen ùn ùn kéo tới, gió nổi lên, lá cây bay loạn xạ. Tiếng sấm vang rền, và chỉ ít phút sau, cơn mưa như trút nước ập xuống. Cả sân trường ngập nước, học sinh chạy tán loạn tìm chỗ trú. Minh chợt nhớ tới chiếc áo mưa mình đã bỏ lại trên bàn ở nhà. Cậu đứng nhìn dòng nước trắng xóa trước mặt, trong lòng vừa bực vừa xấu hổ.
Bạn bè lần lượt rút ra áo mưa, người thì được bố mẹ mang tới đón. Minh đành ôm cặp, lao ra ngoài mưa để kịp về. Chỉ vài trăm mét, áo quần cậu đã ướt sũng, giày dép nặng trĩu, mái tóc nhỏ từng giọt lạnh buốt xuống gáy. Đường về nhà dài như vô tận.
Đêm ấy, Minh bắt đầu hắt hơi, người nóng ran, cổ họng khô rát. Cậu sốt cao, phải nằm mê man trên giường. Mẹ tất tả lau người, đặt khăn ấm lên trán, ép cậu uống từng muỗng nước gừng. Trong ánh đèn vàng vọt, Minh thấy gương mặt mẹ hằn rõ lo lắng. Mẹ khẽ trách, giọng run run:
— Mẹ nhắc đi nhắc lại cũng chỉ mong con không khổ sở thế này. Sao con chẳng chịu nghe lời một lần?
Nghe vậy, lòng Minh nhói lên. Cậu lờ mờ nhận ra sự cẩn thận của mẹ không hề thừa thãi. Đó là kinh nghiệm của người từng trải, là tình thương cụ thể dành cho cậu. Nhưng bây giờ, nhận ra thì đã muộn: cậu nằm đây, đầu óc quay cuồng, thân thể mệt rã rời, còn mẹ thì thức trắng cả đêm ngồi cạnh.
Sáng hôm sau, khi cơn sốt hạ dần, Minh mở mắt thấy mẹ gục đầu ngủ bên mép giường. Mái tóc bà lòa xòa, đôi bàn tay chai sạn vẫn nắm chặt tay con trai. Trong khoảnh khắc ấy, Minh thấy hối hận vô cùng. Tất cả sự bướng bỉnh, khó chịu hôm trước bỗng trở nên trẻ con và nông nổi.
Sau khi khỏe lại, Minh chủ động cất sẵn áo mưa trong cặp. Mỗi lần mẹ nhắc, cậu chỉ mỉm cười:
— Con nhớ rồi, mẹ yên tâm.
Không còn sự gắt gỏng, khó chịu, chỉ còn lòng biết ơn thầm lặng. Minh hiểu, đôi khi cha mẹ kỹ càng không phải để kiểm soát, mà để giữ con khỏi những mất mát, đau đớn mà chính họ không muốn nhìn thấy. Và sự hối hận lần ấy đủ để Minh khắc ghi: nghe lời cha mẹ, nhiều khi chính là tự bảo vệ lấy mình.
Thông điệp:
Những lời nhắc nhở nhỏ bé của cha mẹ chính là tấm lá chắn bảo vệ ta khỏi rủi ro.
Câu chuyện 2: Đôi giày mới
Lan là cô bé học lớp 9, tính tình hoạt bát, thích làm đẹp và đặc biệt mê giày thể thao. Sau nhiều tháng để dành tiền tiết kiệm từ tiền ăn sáng, cộng thêm phần thưởng học sinh giỏi mà mẹ hứa, cuối cùng Lan cũng mua được đôi giày trắng tinh mà cô ao ước từ lâu. Khi mở hộp, nhìn lớp da bóng loáng, mùi mới thơm phức, Lan hạnh phúc vô cùng.
Mẹ ngồi bên cạnh, vừa vuốt tóc con vừa dặn dò:
— Giày trắng dễ bẩn lắm, con nhớ đi đâu thì tránh vũng nước, và khi về nhà phải lau khô ngay.
Lan gật gù cho có lệ, nhưng trong lòng lại nghĩ: “Mẹ lúc nào cũng lo xa, làm như con không biết giữ đồ vậy.” Cô muốn tận hưởng niềm vui của mình hơn là nghe những lời dặn lặp đi lặp lại.
Ngày hôm sau, lớp tổ chức đi picnic ở ngoại ô. Lan háo hức xỏ ngay đôi giày mới. Nhìn chúng trên chân, cô cảm thấy mình nổi bật hơn hẳn, đi đâu cũng có bạn bè khen ngợi. Trong phút chốc, Lan quên bẵng lời mẹ dặn. Trên đường đi dạo quanh bãi cỏ, cô vô tư chạy nhảy, thậm chí còn đùa nghịch giẫm lên vài vũng nước nhỏ cùng đám bạn. Giày lấm bẩn, nhưng Lan chỉ cười: “Không sao, mai mình lau một chút là sạch.”
Chiều về, cô mệt quá nên vứt đôi giày ở góc phòng, chẳng buồn lau chùi. Vài ngày sau, khi lôi ra để đi học, Lan choáng váng: phần mũi giày loang lổ những vệt bùn đã khô cứng, một bên gót xuất hiện vết ố vàng xấu xí. Lan lấy khăn chà mạnh nhưng càng lau, vết bẩn càng loang rộng, màu trắng tinh ban đầu biến thành xám xịt. Cô thở dài, cảm giác tiếc ngẩn ngơ, như vừa đánh mất một thứ gì quý giá.
Thấy con gái lúng túng, mẹ bước vào. Bà cầm lấy đôi giày, nhẹ nhàng thử nhiều cách: dùng bàn chải mềm, pha nước ấm với xà phòng, rồi cả thuốc tẩy loãng. Thế nhưng đôi giày vẫn chẳng thể trở lại như mới. Mẹ lắc đầu:
— Mất tiền mua lại thì cũng được, nhưng mẹ chỉ tiếc là con chưa biết giữ gìn công sức của mình.
Lan im lặng. Lời mẹ nhẹ nhàng, không trách mắng, nhưng khiến cô thấy nghẹn ngào. Cô nhớ lại bao tháng ngày chắt chiu, từng đồng tiền nhỏ bỏ vào ống tiết kiệm. Niềm vui vỡ òa khi mở hộp giày mới. Và giờ, chỉ vì sự lơ là, thiếu cẩn thận, tất cả trở thành nỗi hối tiếc.
Tối hôm đó, Lan nằm trên giường, lặng lẽ nghĩ đến đôi giày. Cô chợt hiểu ra: mẹ không hề muốn phiền phức, càng không muốn cấm đoán. Sự cẩn thận của mẹ chính là để bảo vệ niềm vui, thành quả của con. Nếu cô chịu khó nghe lời, lau khô giày sau buổi picnic, hẳn chúng vẫn đẹp đẽ như ban đầu.
Sáng hôm sau, Lan chủ động dậy sớm, lấy khăn ẩm lau lại đôi giày, rồi xếp gọn vào hộp. Cô ngập ngừng nói với mẹ:
— Con xin lỗi… lần sau con sẽ chú ý hơn.
Mẹ mỉm cười, đặt tay lên vai con:
— Thất bại nhỏ giúp con nhớ lâu. Quan trọng là con hiểu được giá trị của những gì mình có.
Từ hôm ấy, Lan không còn bực bội mỗi khi mẹ nhắc nhở. Mỗi khi mang giày ra khỏi nhà, cô tự nhắc bản thân phải cẩn thận. Đôi giày kia tuy không còn trắng tinh như lúc đầu, nhưng lại trở thành bài học quý giá: sự kỹ càng của cha mẹ đôi khi chính là cách giữ gìn hạnh phúc nhỏ bé trong đời con.
Thông điệp:
Biết trân trọng và giữ gìn công sức lao động chính là cách ta giữ được niềm vui lâu dài.
Câu chuyện 3: Quyển vở ghi chép
Tuấn là cậu học sinh lớp 11, tính tình nhanh nhẹn, trí nhớ tốt. Cậu thường tự hào rằng mình chỉ cần nghe giảng là nhớ, không cần mất công ghi chép như bạn bè. Mỗi lần thấy cha dặn:
— Con học thì ghi lại, sau này ôn mới nhanh.
Tuấn thường cau mày, đáp qua loa:
— Con nhớ hết rồi, ghi làm gì cho mệt.
Cha không tranh cãi, chỉ lặng lẽ nhìn con, ánh mắt pha lẫn lo lắng và nhẫn nhịn.
Những buổi học tiếp theo, Tuấn vẫn giữ thói quen cũ: lắng nghe, gật gù, rồi để mặc kiến thức trôi đi. Trong lớp, cậu đôi khi tự hào khi thấy bạn bè mải miết ghi chép, còn mình ngồi thoải mái mà vẫn có thể trả lời thầy. Cậu nghĩ: “Họ mất công thế mà làm gì, trí nhớ của mình hơn chứ.”
Thế nhưng, đến gần kỳ thi học kỳ, mọi chuyện không như Tuấn tưởng. Bài vở chất đống, kiến thức tràn ngập, cậu không biết bắt đầu từ đâu. Những chi tiết nhỏ, những công thức phức tạp mà thầy cô giảng, Tuấn nhớ lờ mờ, lẫn lộn. Trong khi đó, bạn bè mở vở ra, chỉ cần lật vài trang ghi chú là có thể ôn tập ngay ngắn, có hệ thống. Tuấn hối hả đi mượn vở của bạn, nhưng không phải ghi chép của ai cũng đầy đủ, và thời gian thì chẳng còn nhiều.
Đêm trước ngày thi, Tuấn thức trắng, ôm đống tài liệu chắp vá. Sáng vào phòng thi, cậu lật đề mà tim đập loạn: nhiều câu quen quen nhưng không thể nhớ chính xác công thức hay dẫn chứng. Cậu cắn bút, toát mồ hôi, cảm giác bất lực tràn đến. Kết quả, Tuấn rớt môn Toán – môn quan trọng cho kỳ xét tuyển đại học.
Hôm nhận điểm, Tuấn lặng lẽ về nhà. Cha nhìn thấy bảng điểm, im lặng hồi lâu rồi mới nói:
— Cha không cần con giỏi nhất lớp. Cha chỉ muốn con biết quý trọng công sức mình bỏ ra. Con bỏ qua bước ghi chép, tưởng nhanh, nhưng cuối cùng lại tự làm khó chính mình.
Tuấn cúi đầu, trong lòng trào lên cảm giác hối hận. Cậu nhớ lại những lần cha cẩn thận dặn dò, nhớ lại ánh mắt ông khi bị con gạt đi. Hóa ra sự “phiền phức” ấy chính là để giúp cậu tránh thất bại hôm nay.
Đêm đó, Tuấn ngồi vào bàn, lôi quyển vở mới ra. Cậu cẩn thận viết lại từng công thức, từng ghi nhớ. Mỗi nét chữ như một lời xin lỗi thầm lặng gửi đến cha.
Những tháng sau, Tuấn thay đổi hẳn. Trên lớp, cậu luôn ghi chép đầy đủ, còn gạch chân những chỗ quan trọng. Bạn bè ngạc nhiên:
— Dạo này mày chăm dữ vậy?
Tuấn chỉ cười:
— Tao hiểu ra rồi, cái gì cũng cần nền tảng.
Khi điểm thi cuối năm được cải thiện rõ rệt, cha chỉ lặng lẽ nhìn con, mỉm cười, không nói gì. Trong ánh mắt ông, Tuấn thấy một niềm vui lặng lẽ mà sâu xa.
Từ trải nghiệm cay đắng ấy, Tuấn học được bài học lớn: sự kỹ càng của cha mẹ không bao giờ là vô nghĩa. Nếu không nghe theo, có thể phải trả giá bằng chính ước mơ và tương lai của mình. Và hơn hết, Tuấn hiểu rằng sự cẩn thận, kiên trì cũng là một cách thể hiện tình yêu – thứ tình yêu không hoa mỹ, nhưng đủ để dẫn dắt con trên con đường dài phía trước.
Thông điệp:
Sự cẩn thận và kiên trì là nền tảng để giữ vững ước mơ và tương lai.
Câu chuyện 4: Bữa cơm gia đình
Mai là cô nữ sinh lớp 8, tính tình hiếu động, lúc nào cũng vội vàng. Mỗi khi mẹ dọn cơm ra, bà đều gọi:
— Con rửa tay kỹ rồi hãy ăn nhé.
Nghe mãi, Mai phát chán. Cô thường nhăn mặt:
— Trời ơi, con lớn rồi, đâu phải con nít mà lúc nào cũng phải nhắc rửa tay.
Mẹ kiên nhẫn:
— Vi khuẩn không chừa ai cả, lớn hay nhỏ cũng dễ bị đau bụng nếu chủ quan.
Mai thường cằn nhằn, đôi khi lén ngồi ngay vào bàn mà chỉ rửa tay qua loa, có khi chẳng rửa gì. Trong thâm tâm, cô thấy lời nhắc của mẹ là phiền phức, mất thời gian.
Một hôm, sau buổi tập thể dục ở trường, Mai về nhà mệt rã rời. Trên tay còn lấm lem bụi đất, nhưng vừa thấy mâm cơm bày ra thơm phức, cô lao ngay vào bàn. Mẹ đang bê bát canh, định nhắc thì Mai đã nhanh nhảu gắp miếng cá:
— Con đói quá, ăn luôn đi mẹ.
Mẹ khẽ chau mày, nhưng rồi chỉ lắc đầu, để mặc con gái.
Đêm ấy, khi cả nhà đã ngủ, Mai bắt đầu thấy bụng quặn đau. Cơn đau dữ dội khiến cô toát mồ hôi. Chỉ một lát sau, Mai nôn mửa, rồi tiêu chảy liên tục. Mẹ hốt hoảng đưa con vào bệnh viện giữa đêm. Bác sĩ chẩn đoán Mai bị ngộ độc nhẹ do vi khuẩn xâm nhập từ bàn tay bẩn.
Nằm trên giường bệnh, Mai nhìn gương mặt mẹ lo lắng đến hốc hác. Bàn tay bà liên tục vuốt mồ hôi trên trán con, ánh mắt đầy xót xa. Bác sĩ vừa rời đi, mẹ quay sang, giọng khẽ run:
— Thấy chưa, chỉ một thói quen nhỏ cũng khiến con khổ thế này. Mẹ đâu muốn phiền, chỉ mong con được an toàn.
Nghe mẹ nói, Mai bật khóc. Trong giây phút mệt mỏi, cô nhận ra sự bướng bỉnh của mình đã khiến mẹ vất vả. Nếu lúc đó chịu khó rửa tay, hẳn cô đã không phải nằm đây, đau đớn, và càng không phải nhìn mẹ thấp thỏm suốt đêm.
Ba ngày sau, Mai xuất viện. Trở về nhà, bữa cơm đầu tiên lại được dọn ra. Khi mẹ vừa bưng nồi canh lên bàn, Mai đã chủ động đứng dậy:
— Con đi rửa tay đã.
Mẹ thoáng sững lại, rồi mỉm cười, đôi mắt ánh lên niềm vui. Từ hôm đó, không cần mẹ nhắc, Mai luôn rửa tay kỹ lưỡng trước khi ăn. Bạn bè đến nhà chơi cũng ngạc nhiên:
— Sao Mai kỹ thế, chỉ là rửa tay thôi mà.
Mai cười:
— Ừ, chỉ là rửa tay, nhưng có thể giúp tránh một đêm nằm viện nhớ đời.
Cô bé hiểu rằng, những lời nhắc nhở tưởng như lặp lại, phiền phức, thực ra chính là ranh giới mong manh giữa bình an và hối hận.
Thời gian trôi qua, thói quen ấy trở thành một phần trong cuộc sống của Mai. Cô dần hiểu rằng tình yêu thương của cha mẹ không phải lúc nào cũng ngọt ngào bằng lời khen hay quà tặng. Nhiều khi, nó nằm trong những lời dặn nhỏ bé, lặp đi lặp lại, để bảo vệ con khỏi những nguy hiểm mà chính con chưa lường trước.
Một lần khác, khi cả lớp đi cắm trại, Mai trở thành người nhắc bạn bè:
— Nhớ rửa tay trước khi ăn, kẻo lại đau bụng như mình lần trước đấy.
Mọi người cười, nhưng làm theo. Trong lòng, Mai thầm cảm ơn bài học ngày ấy – bài học được trả bằng nước mắt, cơn đau bụng quặn thắt và ánh mắt lo âu của mẹ.
Và cô biết, mình sẽ không bao giờ coi sự cẩn thận của mẹ là phiền phức nữa.
Thông điệp:
Thói quen nhỏ có thể ngăn ngừa hối hận lớn; lời dặn của cha mẹ chính là tình thương thầm lặng.
Câu chuyện 5: Chiếc khóa cửa
Nam là sinh viên năm nhất, vừa chuyển lên thành phố học xa nhà. Từ nhỏ, cậu đã quen được cha nhắc nhở từng việc nhỏ nhặt: “Ra ngoài nhớ tắt điện”, “Về nhà nhớ khóa cửa cẩn thận.” Nam thường cau có, nghĩ cha quá kỹ tính. Giờ đây, khi được sống tự do trong căn phòng trọ riêng, cậu cảm thấy nhẹ nhõm vì thoát khỏi sự kiểm soát ấy.
Mỗi tối, trước khi gọi điện, cha vẫn không quên dặn:
— Nhớ khóa cửa kỹ rồi mới đi ngủ nhé con.
Nam chỉ ậm ừ cho qua:
— Con biết rồi, cha đừng lo.
Thực ra, có nhiều lần cậu đi học về mệt, chỉ khép hờ cửa rồi leo lên giường ngủ thiếp đi. Trong lòng, Nam nghĩ: “Ở đây yên bình, ai rảnh mà đi trộm. Cha lo xa quá.”
Một hôm, Nam đi chơi sinh nhật bạn về khuya. Trời mưa lất phất, cậu vội vàng thay quần áo, rồi lăn ra ngủ mà quên mất việc khóa cửa. Đêm ấy, giữa lúc say ngủ, Nam chợt nghe tiếng động lạ. Cậu choàng tỉnh thì bóng người lạ đã biến mất, cửa phòng vẫn mở toang. Nam hốt hoảng kiểm tra, chiếc laptop – nơi lưu giữ toàn bộ tài liệu học tập và những tấm hình kỷ niệm – đã không cánh mà bay.
Ngồi sụp xuống giữa căn phòng bừa bộn, Nam thấy cả thế giới như sụp đổ. Cậu nhớ tới những đêm làm bài tập, những bản nhạc mình sáng tác dở dang, tất cả giờ chỉ còn là khoảng trống. Nỗi tiếc nuối nghẹn nơi cổ họng, cùng với sự sợ hãi bao trùm. Nếu kẻ lạ kia không chỉ lấy đồ, mà còn làm hại mình thì sao? Nghĩ đến đó, Nam toát mồ hôi lạnh.
Sáng hôm sau, Nam gọi điện về cho cha, giọng nghẹn ngào:
— Cha ơi… con bị mất laptop rồi. Con quên khóa cửa.
Ở đầu dây bên kia, cha im lặng rất lâu. Rồi ông nói, giọng chậm rãi:
— Tài sản mất đi có thể làm lại. Cha chỉ lo con gặp nguy hiểm. Con có hiểu vì sao cha luôn nhắc khóa cửa không? Đâu phải cha muốn kiểm soát, mà vì cha sợ một ngày con gặp chuyện chẳng lành.
Nghe vậy, Nam bật khóc. Trong những giọt nước mắt, cậu mới thấm thía sự lo xa ấy chính là tình thương. Nếu hôm đó tên trộm liều lĩnh hơn, hậu quả không chỉ là mất laptop. Cha đã đúng: cẩn thận chính là giữ gìn sự an toàn cho bản thân.
Từ hôm ấy, Nam thay đổi hẳn. Trước khi ra khỏi phòng hay đi ngủ, cậu luôn kiểm tra khóa cửa kỹ càng. Thậm chí, Nam còn mua thêm ổ khóa phụ để yên tâm hơn. Bạn bè trêu:
— Mày kỹ thế, sống một mình mà cứ như ông già.
Nam chỉ cười:
— Ừ, nhưng tao không muốn hối hận thêm lần nào nữa.
Chiếc laptop mất đi cuối cùng cũng được thay bằng cái mới, nhưng những tập tin quý giá thì chẳng thể lấy lại. Đó là cái giá Nam phải trả cho sự chủ quan của mình. Mỗi khi mở chiếc máy tính mới, cậu lại nhớ đến cha – người đàn ông tóc đã bạc đi nhiều, nhưng chưa bao giờ quên dặn con từng điều nhỏ nhặt.
Nam hiểu, tình thương của cha không ồn ào, không phải lời khen tặng ngọt ngào. Nó nằm trong từng câu nhắc lặp đi lặp lại, trong sự cẩn trọng tưởng như phiền phức. Chỉ khi trải qua mất mát, cậu mới nhận ra: những lời dặn đó chính là tấm lá chắn vô hình, giữ cho con an toàn giữa cuộc đời đầy bất trắc.
Từ đó, mỗi lần cha gọi điện, nhắc: “Nhớ khóa cửa nhé con,” Nam không còn ậm ừ qua loa. Cậu đáp thật khẽ nhưng chắc nịch:
— Vâng, con nhớ rồi cha.
Thông điệp:
Sự cẩn thận của cha mẹ là lá chắn vô hình, giữ ta an toàn giữa cuộc sống bất trắc.
CHỦ ĐỀ 2: SỰ TỰ TẾ CỦA NGƯỜI QUA ĐƯỜNG
Câu chuyện 1: Chiếc ví rơi trên phố
Hưng vừa ra trường, mới đi làm được vài tháng. Lương tháng đầu tiên anh quyết định gửi về cho mẹ ở quê để phụ sửa lại mái nhà. Sáng hôm đó, trên đường ra bưu điện, Hưng cẩn thận bỏ toàn bộ số tiền vào ví, kẹp chặt trong túi quần. Anh bước nhanh, trong lòng hân hoan khi nghĩ đến nụ cười của mẹ khi nhận được tiền.
Nhưng đời không như tính toán. Trên đoạn đường đông đúc, Hưng sơ ý làm rơi chiếc ví lúc nào không hay. Đến khi xếp hàng ở bưu điện, anh mới hoảng hốt tìm trong túi mà chẳng thấy. Mặt Hưng tái nhợt, chân tay run rẩy. Cả tháng trời tiết kiệm, hy vọng gửi về cho mẹ, giờ bỗng tan biến. Anh ngồi thụp xuống ghế, bất lực.
Ngay khi Hưng còn loay hoay, một người đàn ông trung niên mặc áo sơ mi đã sờn vai bước tới, trên tay cầm chiếc ví quen thuộc. Ông mỉm cười:
— Cháu đánh rơi cái này trên vỉa hè, may mà chú nhặt được.
Hưng vội vàng nhận lại, mở ra, số tiền vẫn còn nguyên. Nước mắt anh bỗng dâng lên, nghẹn ngào:
— Cháu… cháu cảm ơn chú nhiều lắm. Nếu không gặp chú, chắc cả tháng công sức của cháu mất trắng rồi.
Người đàn ông lắc đầu:
— Tiền có thể kiếm lại, nhưng niềm tin mà mất đi thì khó lắm. Chú cũng từng nghèo, hiểu cảm giác gom góp từng đồng. Thấy cháu thất thần đi ngang, chú đoán chắc là của cháu.
Trong khoảnh khắc ấy, trái tim Hưng như được sưởi ấm. Trước đó anh vẫn hay nghe chuyện lừa đảo, người ta vô cảm ngoài đường phố. Nhưng hôm nay, một người xa lạ đã cho anh thấy sự tử tế vẫn còn hiện hữu, rõ ràng và giản dị.
Sau khi gửi tiền về cho mẹ, Hưng đứng thật lâu ngoài bưu điện, nghĩ về người đàn ông đã biến mất vào dòng người tấp nập. Anh nhận ra, sự tử tế có thể xuất hiện bất ngờ, nhưng giá trị của nó thì theo ta rất lâu.
Về nhà trọ, Hưng viết một dòng nhật ký:
“Hôm nay, nhờ một người lạ, mình giữ được không chỉ số tiền, mà cả niềm tin vào con người. Mong một ngày nào đó, mình cũng sẽ làm điều tử tế cho ai đó, như chú đã làm cho mình.”
Thông điệp:
Một hành động tử tế nhỏ bé cũng có thể giữ lại niềm tin cho cả một con người.
Câu chuyện 2: Người tài xế xe ôm và chàng trai lỡ bước
Đêm muộn, con phố nhỏ chỉ còn vài ánh đèn vàng hắt xuống mặt đường ướt mưa. Tuấn lững thững bước, trong túi không còn một đồng. Buổi chiều, vì nóng nảy cãi nhau với sếp, anh bỏ việc ngay lập tức. Ra đi trong sự giận dữ, Tuấn tin rằng mình đúng. Nhưng khi màn đêm buông xuống, bụng đói cồn cào, tiền cạn sạch, anh mới thấm cái sai của mình: bồng bột, nông nổi và không nghĩ đến ngày mai.
Anh ngồi thụp xuống bậc thềm cửa hàng đã đóng cửa, tay ôm mặt. Trong đầu chỉ toàn là hối hận và sợ hãi: làm sao đối diện với cha mẹ ở quê, làm sao tiếp tục trả tiền phòng, rồi ngày mai sẽ sống ra sao? Lần đầu tiên Tuấn thấy mình lạc lõng giữa thành phố đông người.
Một giọng khàn khàn vang lên:
— Cậu sao vậy? Ngồi đây giữa khuya không lạnh à?
Tuấn ngẩng lên, thấy một bác tài xế xe ôm công nghệ, áo khoác mưa còn ướt. Bác dựng xe, đưa cho Tuấn chai nước suối:
— Uống đi, trông cậu mệt lắm.
Tuấn ngập ngừng nhận lấy, rồi bất giác trút hết tâm sự. Anh kể mình bỏ việc, không còn tiền ăn, lại chẳng dám gọi về nhà. Nói xong, Tuấn cúi đầu xấu hổ, chờ một lời trách móc. Nhưng bác tài chỉ thở dài:
— Trẻ thì ai chả có lúc nóng nảy, sai lầm. Quan trọng là đứng dậy thế nào thôi.
Bác mở cốp xe, lấy ra túi xôi còn nóng, dúi vào tay Tuấn:
— Ăn đi cho ấm bụng. Chẳng nhiều nhặn gì, nhưng đói thì không nghĩ được gì đâu.
Tuấn cầm túi xôi, mắt cay xè. Bác tài chẳng hề quen biết, vậy mà lại chia cho anh bữa ăn duy nhất còn sót. Cái ấm nóng của nắm xôi dường như lan thẳng vào tim.
Bác tài ngồi xuống cạnh anh, chậm rãi nói:
— Hồi trẻ bác cũng từng bỏ việc vì cãi sếp. Rồi phải ngủ ngoài công viên, nhịn đói mấy ngày. Sau đó, có người lạ cho bác ổ bánh mì, khuyên đừng nản. Nhờ vậy bác mới gắng gượng làm lại. Hôm nay thấy cậu, bác nhớ lại mình ngày xưa, nên muốn giúp chút.
Nghe xong, Tuấn lặng người. Hóa ra, ngay cả sai lầm cũng có thể trở thành sợi dây kết nối con người với nhau.
Ăn xong, bác tài đề nghị chở Tuấn về phòng trọ. Trên đường, bác còn dặn:
— Sáng mai cậu thử gọi lại cho công ty, nhận lỗi và xin cơ hội khác. Người ta thấy cậu thành thật, biết đâu sẽ thông cảm. Đừng vì tự ái mà bỏ lỡ tương lai.
Tuấn gật đầu, lòng bỗng dấy lên niềm tin mới. Lúc chia tay, anh định đưa chứng minh nhân dân để làm tin vì chẳng còn tiền trả cuốc xe. Nhưng bác chỉ xua tay:
— Coi như bác đưa đón một đứa em. Sau này có dịp, nhớ giúp lại ai đó. Thế là đủ.
Bóng bác tài khuất dần nơi cuối hẻm, để lại Tuấn đứng lặng. Trong tay anh chỉ còn túi nilon rỗng mùi xôi thơm, nhưng trong tim thì đầy ắp sự ấm áp.
Đêm ấy, Tuấn viết vào nhật ký:
“Sai lầm có thể khiến mình mất mát, nhưng sự tử tế có thể cho mình niềm tin để bắt đầu lại. Cảm ơn bác tài xế – người lạ mà như tri kỷ.”
Thông điệp:
Sai lầm có thể kéo ta xuống, nhưng sự tử tế có thể nâng ta dậy.
Câu chuyện 3: Bát cháo nóng giữa đêm
Đêm đông Hà Nội, gió rét cắt da. Con phố nhỏ hầu như vắng người, chỉ lác đác vài ánh đèn xe máy lao vội qua. Dưới gốc cây, Mai – cô gái mới tốt nghiệp đại học – ngồi co ro, tay ôm chặt chiếc ba lô. Cô vừa trải qua một cú sốc lớn: trong lúc vội vã đi xe buýt, cô bị móc túi mất hết tiền và điện thoại. Trở về phòng trọ thì chủ nhà đã khóa cổng, vì hôm nay cô chưa kịp đóng tiền tháng. Cảm giác tủi nhục, mệt mỏi khiến Mai bật khóc nức nở.
Trong bóng tối, một bà cụ bán hàng rong đẩy xe cháo đi ngang. Thấy cô gái ngồi gục đầu, cụ dừng lại, hỏi:
— Cháu sao thế? Lạnh lắm, vào ăn bát cháo cho ấm đã nào.
Mai xua tay lia lịa:
— Cháu không có tiền đâu ạ… Cháu… cháu bị mất hết rồi.
Bà cụ khẽ cười hiền:
— Thế thì càng phải ăn. Có lúc mình trả tiền, có lúc không. Nhưng cái bụng đói thì không thể chờ.
Không để Mai kịp từ chối, bà múc một bát cháo nóng hổi, đặt vào tay cô. Hơi ấm lan tỏa, mùi hành thơm lừng khiến dạ dày cô sôi lên. Mai vừa ăn vừa rơi nước mắt, không biết khóc vì tủi thân hay vì xúc động trước sự tử tế của người xa lạ.
Bà cụ ngồi xuống bên cạnh, thủ thỉ:
— Cụ cũng từng lạc lõng thế này. Ngày trẻ, lên Hà Nội làm thuê, có hôm mất cả ví, chẳng còn gì ăn. May mà một bà bán bánh rán cho cụ một cái, cụ nhớ mãi. Nên giờ gặp ai khó khăn, cụ cũng muốn chia sẻ chút gì đó.
Nghe bà kể, Mai thấy lòng mình dịu lại. Bát cháo đơn sơ bỗng trở thành thứ cứu rỗi cô khỏi sự tuyệt vọng. Cô nhận ra, giữa thành phố tưởng như lạnh lùng, vẫn còn ánh sáng nhân ái.
Ăn xong, bà cụ hỏi địa chỉ phòng trọ của Mai, rồi cẩn thận đẩy xe theo để đưa cô về tận nơi. Đến cổng, cụ gõ cửa giúp. Khi chủ nhà mở ra, nghe Mai kể lại sự tình, bà chủ trọ – vốn nghiêm khắc – cũng dịu giọng, cho Mai vào và hẹn hôm sau nộp tiền cũng được.
Mai chắp tay cảm ơn bà cụ. Cụ chỉ mỉm cười, bàn tay nhăn nheo vỗ nhẹ lên vai cô:
— Sau này cháu sẽ còn gặp nhiều thử thách. Nhưng nhớ rằng, lúc mình yếu đuối nhất, sẽ có ai đó chìa tay ra. Khi mình mạnh mẽ hơn, đừng quên chìa tay cho người khác.
Đêm đó, Mai nằm trong phòng, lòng tràn đầy hơi ấm. Cô ghi vào cuốn sổ nhỏ:
“Một bát cháo giữa đêm đã cứu mình khỏi sự tuyệt vọng. Người xa lạ kia đã dạy mình bài học: tử tế không cần giàu sang, chỉ cần chân thành.”
Từ hôm ấy, Mai bắt đầu tham gia nhóm tình nguyện phát cơm cho người vô gia cư. Cô muốn trở thành “người lạ tốt bụng” của ai đó, như bà cụ bán cháo đã từng là với cô.
Thông điệp:
Tử tế không cần giàu sang, chỉ cần một tấm lòng chân thành.
Câu chuyện 4: Cái nắm tay ở ngã tư
Chiều muộn, dòng xe trên con đường lớn chen chúc trong tiếng còi inh ỏi. Hoàng – một cậu thanh niên mới ra trường – phóng xe trong tâm trạng rối bời. Buổi sáng, anh vừa bị công ty từ chối nhận việc vì điểm phỏng vấn kém. Vừa ra khỏi tòa nhà, anh còn nhận được tin nhắn chia tay từ bạn gái. Nỗi buồn dồn dập khiến đầu óc Hoàng quay cuồng, tim đập loạn nhịp. Anh chỉ muốn chạy thật nhanh để thoát khỏi cảm giác bế tắc.
Đến ngã tư, đèn đỏ bật sáng. Nhưng Hoàng như không để ý, xe cứ lao thẳng. Tiếng còi ô tô vang lên chói tai, ánh đèn pha quét thẳng vào mặt. Hoàng hoảng loạn, tay lái chao đảo. Trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, một bàn tay mạnh mẽ túm chặt vai anh, kéo giật về phía sau.
Hoàng ngã xuống lề đường, tim đập thình thịch. Người đàn ông trung niên đứng cạnh, mặt mày căng thẳng:
— Cậu muốn chết à? Đèn đỏ mà cứ thế lao ra, nguy hiểm quá!
Hoàng lắp bắp:
— Cháu… cháu xin lỗi. Cháu không để ý…
Thấy cậu run rẩy, người đàn ông dịu giọng:
— Thôi, đứng lên đi. May mà tôi kịp kéo lại, chứ thì giờ chẳng biết chuyện gì xảy ra.
Ngồi xuống lề đường, Hoàng ôm đầu bật khóc. Tất cả cảm xúc dồn nén vỡ òa: thất bại, mất mát, nỗi sợ hãi. Người đàn ông ngồi cạnh, lặng lẽ để cậu khóc. Một lúc sau, ông rút trong túi ra chai nước, đưa cho Hoàng:
— Uống đi, bình tĩnh lại.
Hoàng nhận lấy, nước mắt lăn dài. Anh kể hết: chuyện rớt việc, bị chia tay, cảm giác vô dụng. Anh thú thật mình thậm chí đã nghĩ “có khi chết đi cho xong”. Người đàn ông nghe xong, trầm ngâm:
— Cậu biết không, ai cũng từng có lúc muốn buông xuôi. Nhưng chết thì dễ, sống mới khó. Hôm nay nếu tôi không kịp kéo, có thể cậu đã không còn cơ hội để làm lại.
Ông đặt tay lên vai Hoàng, ánh mắt chân thành:
— Đời người dài lắm, mới vấp một chút đã nản thì phí quá. Cậu còn trẻ, thất bại vài lần thì càng có kinh nghiệm. Còn tình cảm, có duyên thì sẽ gặp người khác tốt hơn. Quan trọng là đừng đánh mất chính mình.
Những lời giản dị ấy vang lên giữa tiếng xe cộ ồn ào, nhưng với Hoàng lại như liều thuốc cứu rỗi. Bàn tay vừa kéo anh khỏi tử thần giờ đây lại trao thêm sức mạnh để đứng dậy.
Khi đèn xanh bật, người đàn ông dắt xe ra, quay lại dặn:
— Nhớ này, lần sau đi đường phải tỉnh táo. Đèn đỏ là để dừng, không chỉ giữ an toàn cho mình mà còn cho người khác nữa.
Hoàng gật đầu, mắt đỏ hoe. Anh vội hỏi tên để sau này cảm ơn, nhưng ông chỉ cười:
— Tôi chỉ là người đi đường. Cứ coi như hôm nay chúng ta có duyên. Sau này, nếu cậu gặp ai đang tuyệt vọng, nhớ kéo họ lại như tôi đã kéo cậu.
Nói rồi, ông hòa vào dòng xe đông đúc, để lại Hoàng đứng lặng ở ngã tư. Lần đầu tiên sau nhiều ngày, Hoàng thấy mình thật may mắn vì vẫn còn sống, còn có cơ hội làm lại.
Tối hôm ấy, anh viết:
“Một cái nắm tay ở ngã tư đã giữ mình lại với cuộc đời. Người lạ không để lại tên, nhưng để lại niềm tin: còn sống là còn hy vọng.”
Thông điệp:
Một cái nắm tay đúng lúc có thể cứu cả một cuộc đời.
Câu chuyện 5: Người sửa xe miễn phí
Trời trưa nắng gắt, con đường ngoại ô hun hút gió bụi. Lan – một cô gái trẻ mới lên thành phố làm việc – đang dắt chiếc xe máy cà tàng, mặt mày nhăn nhó. Xe bỗng chết máy giữa đường, cô loay hoay nổ máy mãi không được. Trong túi, tiền chỉ còn vừa đủ cho bữa cơm chiều và vé xe buýt ngày mai. Gọi thợ sửa thì sợ tốn kém, mà giữa đoạn đường này chẳng biết tìm ai giúp.
Lan ngồi phịch xuống vệ cỏ, mồ hôi ròng ròng, lòng nặng trĩu. Cô vừa trải qua một ngày tồi tệ: bị quản lý mắng oan ở chỗ làm, lại bị đồng nghiệp xa lánh. Giờ chiếc xe – tài sản quý nhất – cũng “phản chủ”. Cô muốn khóc nhưng chẳng còn sức.
Bất chợt, một tiếng xe đạp leng keng vang lên. Một ông lão gầy gò, chừng hơn sáu mươi, dừng lại. Ông mặc chiếc áo cũ bạc màu, sau xe chở bộ đồ nghề sửa chữa đơn sơ. Thấy Lan bối rối, ông hỏi:
— Xe hỏng à cháu? Để bác xem cho.
Lan lúng túng:
— Dạ… nhưng cháu không có nhiều tiền đâu ạ.
Ông lão cười hiền:
— Tiền nong tính sau. Giúp được thì bác giúp thôi.
Ông ngồi xổm xuống, tháo từng con ốc, lau chùi bugi, kiểm tra bình xăng. Động tác chậm nhưng chắc chắn. Lan ngồi nhìn, lòng vừa biết ơn vừa áy náy. Cô nghĩ mình sẽ phải trả công thế nào đây?
Chỉ một lát, ông lão đứng dậy, vỗ tay phủi bụi:
— Xong rồi, thử nổ máy xem.
Lan hồi hộp vặn ga, tiếng xe nổ ròn. Cô reo lên mừng rỡ:
— Ôi, chạy được rồi! Cháu cảm ơn bác nhiều lắm.
Cô lục trong ví, lấy ra tờ tiền duy nhất, đưa cho ông:
— Cháu chỉ còn ngần này, mong bác nhận cho.
Ông xua tay:
— Thôi, giữ lấy mà ăn cơm. Tuổi trẻ xa nhà đã vất vả, bác hiểu. Hồi bằng tuổi cháu, bác cũng từng khốn khó, nhờ có người lạ giúp nên mới trụ lại được. Hôm nay giúp cháu coi như trả nghĩa cho đời.
Lan nghẹn ngào, nước mắt rưng rưng. Cô không ngờ trong lúc tuyệt vọng nhất, lại gặp một người xa lạ tử tế đến vậy.
Trước khi đạp xe đi, ông dặn:
— Đường xa còn nhiều chông gai, nhưng đừng sợ. Người tốt vẫn còn nhiều lắm. Khi nào có cơ hội, cháu hãy giúp lại người khác, thế là đủ.
Lan nhìn theo bóng ông lão khuất dần trong nắng gắt, lòng trào dâng cảm xúc khó tả. Chiếc xe máy cũ kỹ giờ lại rì rầm chạy, mà trái tim cô cũng như được nổ máy trở lại: đầy năng lượng, đầy hy vọng.
Tối hôm ấy, trong cuốn nhật ký, Lan viết:
“Ông lão sửa xe miễn phí đã dạy mình một bài học lớn. Tử tế không cần nhiều tiền, chỉ cần một tấm lòng. Mai này, khi thấy ai khốn khó, mình cũng sẽ dừng lại như ông đã từng dừng lại vì mình.”
Thông điệp:
Sự tử tế lan tỏa từ thế hệ này sang thế hệ khác, như vòng tròn yêu thương bất tận.
Tác giả: Bút danh Chiếc lá